23/1/13

KỈ NIỆM 40 NĂM NGÀY CƯỚI

    chúng tôi dự định sẽ tổ chức ăn mừng 40 năm ngày cưới 25/12/1972 - 25/12/2012.bạn bè thì còn rất ít,lại phiêu tán mỗi người một nẻo. anh chị,em con cháu trong họ cũng khoảng vài chục người.sẽ rất là vui.vợ chồng tôi bàn bạc khá sôi nổi về việc tổ chức sự kiện này.nhưng...chữ nhưng ở đây thật chán.tháng 12 này riêng trong họ đã có bao nhiêu việc trọng đại.Nào là cưới xin,rồi bốc mộ cho vợ chồng anh cả tôi ,rồi mấy đám giỗ cả bên nội ngoại.đấy là chỉ tính trong họ,còn con cháu chúng có nhiều mối quan hệ,vào mùa cưới này chắc cỗ bàn liên miên.Nếu ta tổ chức mọi người sẽ phải đến mừng (chẳng ai đến tay không).Anh em,con,cháu không phải ai cũng giống ai có người làm ăn khá có người kém lại vào thời kinh tế khó khăn nên bàn đi tính lại chúng tôi quyết định không tổ chức nữa.đến ngày đó hai vợ chồng tôi sẽ đi chụp vài kiểu ảnh rồi ra nhà hàng ăn xong là về.
    Trưa ngày 24/12 chúng tôi ăn mặc gọn gàng rồi xuất phát.phải đi buổi trưa và trước 1 ngày vì trùng vào NOEN quán xá đông nghịt mà bọn tôi thì chỉ thích yên tĩnh.
    Qua chùa TRẤN QUỐC chúng tôi rẽ vào chụp ảnh.Thật may ở đây đang có một đám cưới tất cả đang ở trong chùa,sẵn xe hoa bọn tôi nhảy vào chụp đại vài kiểu.vợ tôi chụp không ăn ảnh nhưng lần này không hiểu sao chụp lại đẹp thế bọn tôi hoàn toàn hài lòng và quyết định phóng to một kiểu cỡ 50 X 80 làm kỉ niệm.ngày xưa khi cưới nhau bom đạn ầm ầm không có ảnh cưới tôi vẫn ngậm ngùi bây giờ sau 40 năm mới có ảnh nên cũng đỡ .
     Đến nhà hàng đúng như dự đoán của tôi,vắng teo.chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện ôn lại ngày này năm ấy.Lễ cưới mai mới tiến hành,cả nhà em đi sơ tán ở nhà một mình thì sợ tôi bảo lên nhà tôi ngủ với mẹ nhưng em bảo có bà chị làm y tá ở bệnh viện ra đấy ngủ tạm nốt đêm nay.sau này khi sinh đứa con đầu đúng đầy năm mẹ đầy tháng con ông bố vợ mới nói là ổng thở phào chỉ sợ con ăn cơm trước kẻng mang tiếng.
     mấy hôm sau chị và chú em tôi khi xem ảnh và biết lí do tôi không tổ chức cũng hài lòng. (chú ấy làm ăn được thấy tôi ngèo nên hay tài trợ)
    Kỉ niệm ngày cưới thế là xong,mọi người đều hài lòng,hai vợ chồng tôi đều vui,cứ gì phải mâm cao cỗ đầy nhỉ.bọn tôi hẹn con cháu đến 10 năm nữa lại làm to.cầu cho chúng tôi khỏe mạnh.

19/1/13

NƯỚC CỜ ĐỜI (chuyện của tôi )

    Mùa hè năm 1965 tôi đang học lớp 8/10.nghỉ hè tôi xin vào nhà máy thủy tinh để làm thời vụ 3 tháng kiếm tiền mua sách vở.gần đến ngày khai giảng được tin các trường cấp III sẽ sơ tán ra ngoại thành vì lúc này máy bay Mĩ đã bắt đầu đánh vào gần HN.Tôi không ngờ đời học sinh của mình lại kết thúc lãng xẹt như vậy.Cha mẹ tôi không thể chu cấp cho tôi đi học nội trú như vậy.nhân thể lúc này nhà máy đang cần người,tôi xin gia hạn hợp đồng và được chấp nhận.
    Nhờ có văn hóa và cũng khéo tay nên tôi học nghề cũng khá nhanh được mọi người quý mến,tận tình chỉ bảo.trong tổ có một anh tên là T hơn tôi 7 tuổi tính tình điền đạm,tay nghề cao rất quý tôi.chúng tôi lần lượt lấy vợ,vợ anh và vợ tôi cũng cùng làm trong 1 tổ.mọi việc cứ bình lặng trôi qua nếu không có sự cố bất ngờ xảy ra.Vợ anh T lấy cắp sản phẩm của nhà máy bị bảo vệ bắt được.vợ anh T cho rằng vợ tôi là người báo cho bảo vệ.từ đó quan hệ của chúng tôi xấu đi,vợ anh liên tục gây sự,cãi lộn với vợ chồng tôi,đủ kiểu tra tấn về tinh thần.tôi đã hỏi vợ tôi,em nói em không biết,tôi gặp anh T để nói chuyện nhưng không có kết quả.tệ hơn cả là những người xung quanh tôi họ ngại anh T nên cũng xa lánh tôi,dù sao tầm ảnh hưởng của tôi cũng không thể như anh ấy được.
    Bây giờ mỗi khi bước chân vào nhà máy như đi vào địa ngục,không còn sự hưng phấn như ngày trước.Tôi cảm thấy lẻ loi,đơn độc.tôi chỉ còn một,hai người bạn cùng tuổi để chia sẻ.Bao đêm suy nghĩ để tìm lối thoát,cuối cùng tôi cũng có một cơ hội,anh ruột tôi làm CB bên nhà máy dệt xin được cho vợ tôi chuyển sang bên đó,còn tôi hoăc bỏ nhà máy,hoặc đi học đaị học.bỏ nhà máy thời đó cực khó vì đã vào biên chế nhà nước sẽ mất hết lại phải đền bù.đi học ĐH thì sẽ phải học lại hết lớp 10/10 rồi thi ĐH.nỗi lo lớn nhất là vợ tôi thì đã giải quyết xong còn tôi quyết định đi học,chỉ có đi học mới thoát ra khỏi cảnh làm chung phân xưởng với anhT.nếu không đi học tôi có giỏi mấy cũng chỉ làm phó cho anh ấy mà thôi. Tôi quyết định đi học.ba năm trời học Bổ túc văn hóa hết lớp 10/10 tôi xin thi vào trường ĐHBK khoa hóa SiLiCat học trong 6 năm.Nói thì nhanh,làm thì lâu,cầm tờ giấy báo trúng tuyển vào ĐH cả nhà tôi vui mừng,từ nay một năm tôi sẽ thoát li 3 đến 6 tháng để đi học.
    Chuyện học hành này hóa ra cũng phức tạp hơn tôi tưởng nhiều.những tháng tập trung ngoài lương cơ bản ra không còn gì khác.đặc biệt là lương tháng thứ 13 (thưởng cuối năm) bị cắt hết.Một vợ,3 con,cha mẹ già ở với tôi,khó khăn tưởng chừng như vô tận.Nhìn cảnh vợ con,cha mẹ thiếu thốn tôi cũng vài lần định bỏ học,bỏ cả nhà máy ra làm ngoài nhưng vợ tôi,cha mẹ tôi động viên. rồi hình ảnh anh T cùng lũ bạn hả hê khi nghe tin tôi thôi học hiện lên lại thôi thúc tôi tiếp tục con đường mình đã chọn.Tôi lăn lóc đủ cách để kiếm thêm tiền,may quá chỗ vợ tôi có việc cần may gia công,chúng tôi vay mượn mua 1 đầu máy may,mỗi tháng chịu khó cũng thêm được chút ít tiền công.
     Mãi rồi tôi cũng tốt nghiệp ĐH,trở về nhà máy tôi được phân công trên phòng kĩ thuật,mơ ước của tôi đã thành sự thật dù nó nhỏ nhoi đó là không phải làm cùng với anh T nữa.
    Sau 5 năm trải qua nhiều vị trí công tác tôi được phong giữ chức TP kế hoạch.thời kì này nền kinh tế đang chuyển từ bao cấp sang cơ chế thị trường nên nhiều cái bỡ ngỡ,tôi được đè cử là ứng viên cho ghế PGĐ kĩ thuật (có 2 ư v) nhưng không trúng vì chị TP kĩ thuật giàu kinh nghiệm hơn.
    Tôi xin nghỉ hưu không phải vì trượt PGĐ.đây là một quyết định rất khó khăn,tuy nhiên lúc này lại có cơ hội vì nhà nước đang giảm biên chế nên nới lỏng các quy định về tuổi hoặc thời gian ct.Rất khó để thuyết phục lãnh đạo nhà máy ( họ cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu) nhưng cuối cùng tôi cũng làm được.Đây cũng là một bước ngoặt trong cuộc đời.
    Về hưu ở tuổi 40 tôi cất tạm cái bằng ĐH đi làm thợ,với tay nghề của tôi (lúc này là 7/7) các Cty nhỏ sẵn sàng tiếp nhận.Công việc ổn định.lương cao,kinh tế gia đình dần thoát khỏi cảnh túng thiếu.rồi cũng dành dụm,cũng mua sắm.v.v.sau gần 10 năm tôi cũng dành dụm được ít vốn và cùng bạn mở một xưởng s/x thủy tinh cao cấp.lúc này là lúc kết hợp cả làm thợ lẫn làm kĩ sư.thời kì này tôi đã nghiên cứu nhiều đơn phối liệu cho nhiều loại thủy tinh trong đó đặc biệt là thủy tinh màu Hồng cánh sen mà trước đây chỉ s/x được trong phòng thí nghiệm.nay tôi đã đưa vào s/x đại trà và vẫn độc quyền (trong nước) đến nay.Làm chủ được mấy năm thì chủ đất đòi đất,cộng với nhiều lí do khác tôi đành nghỉ.Một Cty lớn nghe tin tôi nghỉ mời tôi làm GĐ,tôi có điều kiện nghiên cứu nhiều đơn khác và nhiều mặt hàng xuất khẩu do tôi làm chủ đề tài.
    Giờ đây tôi đã nghỉ không làm nữa,tôi thực sự lấy làm tiếc vì gần đây thấy kĩ sư tại chức không được chấp nhận.nếu bạn là sv đi xin việc họ sẽ hỏi bao năm kinh nghiệm? đằng này tại chức có kinh nghiệm thì lại không sử dụng.
    hiện tôi đang viết sách để ghi lại những kinh nghiệm của tôi đã làm trong thời gian qua.hi vọng các bạn cùng nghề hoặc các sv đỡ mất công thử nghiệm.
    Trong cuộc đời ta sẽ phải ra nhiều quyết định,những quyết định đó có thể sẽ làm thay đổi nhiều thứ trong cuộc đời nên phải thận trọng và ta sẽ có lợi khi đó là quyết đinh đúng đắn.
    
    

    

    


14/1/13

KHÚC NHẠC BUỒN


    Tôi chọn căn nhà nhỏ này để thi thoảng ra đây nghỉ ngơi hưởng thụ sự yên tĩnh và thoáng đãng.đôi khi có những chuyện mà mình không thể giải quyết được sinh ra buồn rầu,tôi cũng ra đây để gậm nhấm.
    Tôi có một người bạn mà hôn nhân đang bị trục trặc,bạn cũng tham khảo ý kiến của tôi.thực tình mà nói chuyện cuộc sống sau hôn nhân đổ vỡ tôi cũng không rành lắm nhưng nhìn các cặp vợ chồng đã li hôn tôi cũng thấy nó khủng khiếp lắm.Nào là chuyện cơm áo,con cái v.v.rồi chuyện thêm một lần đò nữa cũng rất khó để tìm lại được hạnh phúc như thủa ban đầu.Những lúc bình tâm lại họ đều cảm thấy tiếc nuối,dằn vặt.Tiếc những tháng ngày hạnh phúc,tiếc cái công sức của mình đã bỏ ra để xây dựng cuộc sống nay chẳng còn gì.
    Cuộc đời thật ngắn ngủi và đầy bất trắc,không ai có thể biết trước được tương lai của mình.khi mới lấy nhau còn đầy khó khăn họ đã biết dựa vào nhau để kiếm tiền,nuôi con. vậy mà bây giờ...
    đôi khi tôi tự hỏi tại sao các cặp đôi một thời đã là "cặp đôi hoàn hảo"lại hay gặp sóng gió ?trong khi đó các cặp đôi có sự chênh lệch về hình thức,khả năng kiếm tiền hoặc địa vị xã hội lại có cơ hội bền vững hơn? Khó có câu trả lời chung.
    Tôi thấy thật tiếc là mình không giúp bạn mình được hơn vì trong chuyện này chỉ người trong cuộc mới biết rõ ngọn nghành.Từ trong đáy lòng tôi chỉ muốn các bạn tôi hãy suy nghĩ thật kĩ,thật trách nhiệm với bản thân,với con cái,với các đấng sinh thành rồi hãy đưa ra quyết định.Tự ái là kẻ thù của tình yêu,kẻ thù của hạnh phúc.Cầu mong cho vợ chồng bạn tôi vượt qua được cơn sóng lớn này.

12/1/13

GẶP GỠ


        Thường thì mỗi khi có đám cưới hay đi viếng người quá cố cùng cơ quan thì cánh về hưu lại có dịp gặp gỡ,tụ tập,thăm hỏi lẫn nhau.Hôm vừa rồi một anh bạn đồng nghiệp lại cùng nhà máy của tôi cưới vợ cho con và mời tôi đến dự.Sau khi tôi nghỉ hưu được mấy năm thì nhà máy của tôi phải sáp nhập với một nhà máy khác,vậy là tan đàn sẻ nghé do đó tôi cũng ít khi có dịp gặp lại họ,chỉ có vài người cùng ra làm Cty nhnhư tôi thì còn gặp nhau.
     Sau 20 năm tái ngộ,có người tôi và họ nhận ra nhau ngay nhiều người tôi không thể nhớ tên của họ,mặc dù họ nhớ tên tôi.
     Cảm giác của tôi vui buồn lẫn lộn.Vui vì được ôn lại những kỉ niệm xa lắc của một thời bom đạn,của một thời bao cấp đầy rẫy khó khăn.Buồn vì trông mình đã tàn tạ,già nua mà các bạn mình nhiều người còn thảm hại hơn thế.mấy cô bé cùng phòng ngày xưa sế chồng bây giờ con cũng đã lớn.hỏi thăm lẫn nhau,nhiều cảnh đời,nhiều số phận.
     Hbảo tôi như con chuột nhảy ra khỏi con tàu sắp đắm,họ bảo nếu tôi ở lại có thể sẽ khác đi,hđâu biết rằng tôi làm sao có thể vực dậy một nhà máy mà bị trói buộc bởi bao cơ chế,bao luật bất thành văn nhưng rất có uy lực.Bây giờ nhìn lại quãng thời gian đó tôi vẫn cho là quyết định nghỉ hưu của tôi lúc đó là đúng dù rằng tôi mới có trên 40 tuổi.Ở lại thêm vài năm để chờ thời,cứ cho là tôi sẽ làm giám đốc đi với một bộ "sậu"mang nặng sự trì trệ của thời bao cấp há miệng chờ sung thì tôi sẽ làm được gì ? tôi làm sao thay được vài chức danh như vậy vì thay đổi các CB này phải có ý kiến của Sở chủ quản hoặc họ phải có lỗi gì? nếu đi tìm lỗi của họ thì lại sa vào vòng luẩn quẩn là đấu đá.
      Chia tay nhau,ai về nhà nấy,tôi có lỗi gì không?chắc là cũng có.nhà nước đã đã đào tạo tôi nên người đế lúc cần đến thì đã nghỉ.Bây giờ tất cđã quá muộn,tôi cũng an ủi mình rằng thời gian tôi làm giám đốc cho Cty tư nhân mang lại nhiều sản phẩm cho XH,cũng là một cách đền đáp lại công đào tạo của nhà nước.

11/1/13

CÔ HÀNG XÓM CỦA TÔI

                         

                     Hàng xóm của tôi cũng chẳng xinh
                  Ghét tội hay trêu chọc linh tinh
                  Được cái khi nhà tôi có việc
                  Chạy sang giúp đỡ cũng nhiệt tình

                  Hàng xóm của tôi cũng chẳng sang
                  Quần áo xem ra cũng gọn gàng
                  Có dịp diện vào trông ra phết
                  Lượn đi lượn lại,lượn dọc ngang
                 
                  Hàng xóm nhà tôi học cũng thường
                  Bài không khó lắm cũng kêu xương!
                  Làm tôi có lúc oai như "cóc"
                  Như là học sinh giỏi cấp ...trường

                  Hôm rồi tôi thấy một gã trai
                  Đến nhà nàng ngồi cũng khá dai
                  Tự nhiên thấy lòng như lửa đốt
                  Phải tìm Em hỏi rõ ngô,khoai?
         
                  Em bảo rằng em sẽ lấy chồng
                  Lấy gã trai đó thì Em không
                  Lắp bắp...vội vàng Tôi vội nói...
    Em bảo: "có định mang trầu cau sang không?"
                  
                  Ôi cô hàng xóm của tôi ơi
                  Tôi thấy Em giờ thật tuyệt vời
                  Giỏi dang,quyến rũ và xinh đẹp
                  Vì bây giờ Em là của Tôi