11/12/13

CHỈNH KÍCH THƯỚC ẢNH





09/12/2012 07:54  |  104 lượt xem






Lang thang trên
mạng thỉnh thoảng các bạn bắt gặp ảnh động đẹp muốn cho nó vào blog
nhưng kích thước nó lại to quá hoặc nhỏ quá ^^..Và bạn còn
muốn viết tên mình lên ảnh động đó nữa để thể hiện chủ quyền của mình











Chỉnh sửa kích
thước, màu sắc và viết chữ lên ảnh động có nhiều cách..Sau đây Le giới
thiệu cho các bạn 1 cách rất đơn giản-Chỉnh sửa ảnh
động online (hok cần dow phần mềm gì cả rắc rồi






)

Đầu tiên các bận vào trang website này

Giao diện nó sẽ như sau (Hình minh họa) Để tải ảnh các bạn vào Flie ->Open.Sau khi chọn được ảnh
trong máy tính các bạn chọn Duyệt->Upload








       





Ở đây Le chọn ảnh động là 2 người đang Kiss nhau đấy











..Để chỉnh kích thước ảnh các bạn vào Edit ->Resize (tương tự nếu muốn cắt ảnh chọn Crop)





        











Các bạn điền các thông số chiều cao Height,chiều rộng width
(Nhớ tích bỏ dấu V ở chỗ mình gạch đỏ trước nha) Rồi ấn Apply là xong










         







Còn muốn viết chữ lên tấm ảnh các bạn Ấn vào chữ T
(Hình minh họa)

Trong đó Text :Các chữ bạn muốn viết.Bạn di chuyển chữ,kéo to,thu nhỏ chữ sao cho hợp với bức ảnh.Xong
chon Apply là  ok rồi





           












Việc cuối cùng là lưu ảnh về máy tính
thôi.Vào File->Save





            








Thật đơn giản phải hok các bạn..Chúc các bạn vui
vẻ





BẾN SÔNG XƯA

 

Tôi trở về đây thăm bến sông xưa

Tìm lại dáng Em giữa mùa hoa Cải

Chỉ có nụ cười của em đọng lại

Thoảng đâu đây một điệu ru buồn

Mẹ bảo tội chưa nó cứ chờ anh mãi

Biền biệt nơi đâu ? con gái có thì

Ngày em sang ngang cải vàng hết vụ

Để lại sau lưng tất cả hẹn hò

Để lại sau lưng tất cả tuổi thơ

Để lại nỗi buồn cho người viễn xứ

2/12/13

HẠNH PHÚC




   Tôi có một người bạn,cuộc hôn nhân đầu tiên bị tan vỡ.Giờ đây cô ấy đã tìm lại được hạnh phúc và mãn nguyện Tôi viết bài này để tặng cho cô ấy.

Đã qua rồi gió táp với mưa sa
Trời lại nắng và hoa hồng lại nở
Ai gắn nụ cười lên môi em đó
Hạnh phúc ngọt ngào bõ lúc đắng cay

7/10/13

VĨNH BIỆT NGƯỜI

 
                                                       Anh tôi thứ hai trái sang


Đại tướng đã đi rồi ,vào một buổi chiều Thu
Hà Nội lá rụng đầy về gốc
Vẫn biết rằng dương gian chỉ là khoảng khắc
Sao lòng vẫn thấy quặn đau

Anh cả tôi theo Người chinh chiến đã lâu
Đánh những trận kinh thiên động địa
Cõi hư vô anh đón Người nơi đó
Chỉ huy và chiến sĩ gặp nhau

Hôm nay Người đã đi rồi
Ngàn Thu vĩnh biệt,đời đời nhớ ơn

28/9/13

HÌNH NHƯ


Hình như em có nhìn tôi
Khi tôi nhìn lại em thời quay đi
Hình như em định nói gì
Đến khi tôi hỏi em thì không ! không
Hình như má em ửng hồng
Khi tôi dợm hỏi "có chồng hay chưa"?

Hôm nay vừa tạnh cơn mưa
Bỗng em chợt đến tay đưa...Thiếp hồng !!!

16/9/13

ĐI THÌ MỚI BIẾT...



Chưa đi chưa biết nước Lào
Đi thì mới biết cổng chào đến to



Chưa đi chưa biết Thái Lan
Đi thì mới biết Chùa Vàng đẹp ghê



Chưa đi chưa biết Hồng Kong
Đi thời mới thấy đẹp không muốn về



Chưa đi chưa biết Ma Cao
Muốn túi xòe lửa thì vào Casino


11/9/13

DU LỊCH TRÊN BIỂN ( truyện vui st)






    Mấy hôm nay căng thẳng,TÔM tìm câu chuyện vui để các bạn thư giãn.


    Một chuyến đi du lịch trên biển là mong ước của những người yêu biển.Hôm đó trên một con tầu lớn thực hiện một tou du lịch trên đại dương.Ngày đẹp trời,biển lặng sóng,nước trong xanh.Anh hướng dẫn viên mời mọi người lên boong tầu ngắm biển và giới thiệu cho cả đoàn:
    Thưa các vị,chúng ta đang đi trên một vùng biển sâu,có nhiều cá mập
nếu may mắn chúng ta sẽ thấy chúng bơi lượn xung quanh tầu.Mọi người lập tức hướng mắt xuống biển hi vọng sẽ thấy cá mập.
    Bỗng nhiên "ùm" một chị phụ nữ (chắc chóng mặt) nên ngã xuống biển.Mọi người nhốn nháo kẻ tìm phao,người tìm dây chão.
    Lại thấy "ùm" một người đàn ông nhảy xuống...Cuối cùng thì ơn trời hai người cũng leo được lên tầu,mọi người xúm lại hỏi thăm.Chàng hướng dẫn viên lập tức phỏng vấn người đàn ông:
    - Xin anh cho hỏi động cơ nào mà anh lại nhảy xuống để cứu người ?
    Người đàn ông tỏ ý rất tức giận,nhìn quanh rồi nói:
    - Tiên sư thằng nào nó đẩy tôi xuống.

7/9/13

SINH NHẬT VỢ



Chụp 25/12/2012 nhân kỉ niệm 40 năm ngày cưới tại hồ Tây HN




Vừa qua sinh nhật của vợ tôi
Vậy là Em đã tròn sáu mươi
Quà tặng cho em anh chỉ có
Lời chúc mừng và bó hoa tươi

Em đã theo tôi cả cuộc đời
Mấy đứa con Em tặng cho tôi
Giờ là năm cháu kêu Ông ngoại
Vậy mà chỉ có bó hoa tươi

Bên nhau đã mấy chục năm trời
Chịu đựng bao cái dở của tôi
Anh hứa kiếp sau không thế nữa
CHÚC MỪNG SINH NHẬT CỦA VỢ TÔI

3/9/13

CÂU TRẢ LỜI ĐÃ BIẾT TRƯỚC



Vừa rồi nhân hội chợ hàng Thái tổ chức tại Hà Nội,bà xã rủ đi xem nếu mua được cái gì thì mua.Ở nhà mãi tù cẳng nên vợ rủ là đi liền.
Năm nay hàng hóa ít hơn mọi năm,nhưng người xem thì vẫn đông lắm.Lượn mấy vòng chẳng mua được gì,cái cần thì không có,cái có lại không cần,mỏi chân mình ngồi nghỉ một lát kệ bà vợ tha hồ lượn.
lâu lâu thấy bả ra tay xách mấy bánh xà phòng,thôi thế cũng được còn hơn về không.Đột nhiên bả hỏi:
- Anh xem em bôi cái màu son này có hợp không ?
Bây giờ mới thấy bả bôi son màu tím hồng :
- Ờ ờ cũng được đấy.
Thế anh chờ ở đây em quay lại mua.
Bà ấy quay vào mình ngồi ngẫm nghĩ : bà này hỏi kì thật bình thường bà ấy chẳng son phấn gì mà mình còn mê mẩn ,nếu "mông má" vào thì càng đẹp chứ sao
Viết bài này để khuyên các quý bà,quý cô chuyện gì thì nên hỏi chồng chứ chuyện ăn mặc,đầu tóc thì chỉ nên hỏi để tham khảo mà thôi vì đã biết trước câu trả lời.

26/8/13

BÀI THƠ KHÔNG GỬI (trong những kỉ niệm không quên)



       Nhà em ở cạnh nhà máy của tôi.mỗi khi còi báo động rú lên thì em lại chạy sang hầm trú ẩn bên này để trú nhờ vì đông người đỡ sợ.Chúng tôi quen nhau như vậy.
         Một hôm,tôi đánh bạo hẹn em đi chơi và nhận được một cái gật đầu.Hình như hôm ấy trời đẹp hẳn lên,mọi người đều tốt bụng và vui vẻ.chỉ có cái đồng hồ là ì ạch chạy.
        Tối hôm đó chúng tôi nói với nhau nhiều chuyện,từ sở thích đến gia đình,bạn bè.Hồi đó mới có bài hát " Tiếng Đàn TA LƯ" lớp trẻ chúng tôi rất thích nghe.Em hỏi tôi có thích bài đó không.Tất nhiên là có.Em hát cho anh nghe nhé.Tôi gật đầu cái rụp.
        " Đi chiến trường gùi trên vai nặng trĩu..."Chúng tôi ra về và không quên hện gặp buổi sau.
        Ít lâu sau Em gặp tôi và nói giọng buồn buồn:"Cha mẹ em bắt em phải đi sơ tán cách HN 200km để học tiếp.Thật đáng buồn nhưng biết làm thế nào được ,chúng tôi chưa thể làm chủ cuộc đời của mình
         Ít lâu sau trong một buổi đêm thiu thiu ngủ tôi chợt nghe bài hát "Tiếng đàn Ta Lư" phát ra từ Radio.Choàng tỉnh và dạt dào cảm xúc tôi viết một bài thơ tặng em

  Hôm nào em hát cho anh nghe
  Đàn TA LƯ ngọt giọng đêm hè
  Nhớ hồi thơ ấu nghe mẹ kể
  Đàn nhỏ Thạch Sanh vút ngọn tre

  Hôm nay cũng tiếng đàn TA LƯ
  Của Đài nghe tiếng hát như ru
  Anh nhớ tới em giờ đôi ngả
  Lòng buồn như những buổi chia li

  Anh biết giờ đây em ở đâu
  Lòng buồn rười rượi suốt canh thâu
  Nằm mơ thấy tiếng đàn tang tính
  Đúng giọng của em hát đêm nào

        Gần mười năm sau chúng tôi gặp lại nhau nhưng tôi không thể gửi em bài thơ này vì giờ đây em đã có một gia đình hạnh phúc.Tôi cũng vậy.Hãy để cho quá khứ ngủ yên.

        

20/8/13

LUÂN HỒI (thơ vui )






Chết xuống Âm ti cũng đã lâu
Một bữa Phán Quan gọi vào chầu
Kì này có đợt lên Dương thế
Có muốn lên không trả lời mau ?

Dương thế may ra sống trăm năm
Khi thì lên bổng lúc xuống trầm
Dưới này tuy thế đầy đủ cả
Thiếu gì báo mộng... vậy là xong

Lại hỏi muốn làm Nữ hay Nam
Nữ thì sinh nở cũng gian nan
Bù lại thọ lâu nhiều quà cáp
Sợ đau nên xin cứ là Nam

Cho về chuẩn bị ngày đi
xin chào tạm biệt Âm ti mấy tuần











15/8/13

GĂP LẠI NGƯỜI XƯA


                      
Hôm rồi bất chợt gặp người xưa
Thu đã qua hơn bốn chục mùa
Vẫn còn đôi nét thời xuân sắc
Dù đã dãi dầu mấy nắng mưa

Thoáng buồn nhưng rồi lại vui ngay
Chúng mình như vậy cũng còn may
Nhiều bạn đã ra người thiên cổ
Còn đâu được gặp gỡ thế này.

Em hỏi lên Ông,mấy cháu rồi
Ngày xưa Em chẳng đẻ cho tôi
"Rõ chán" nên bây giờ phải hỏi
Nội ngoại giờ đây năm cháu rồi

Em bảo anh vẫn như ngày xưa
Ối giời nghe đã sướng tai chưa
"Già rồi mà vẫn còn hóm lắm"
Bệnh của anh mà,chết không chừa

Chia tay hai đứa đứng nhìn nhau
Biết đâu lại chẳng có lần sau
Mới đấy mà bốn mươi năm lận
Hay là...hẹn gặp ở kiếp sau ?



10/8/13

PHƯƠNG TRÌNH LÀ CÁI GÌ ???


   Năm ấy tôi học hết lớp 8/10 thì phải nghỉ học ,đi làm.Lí do là máy bay Mĩ ném bom miền Bắc,các trường cấp III phải sơ tán ra ngoại thành.Nhà máy nơi tôi làm việc chỉ có hơn trăm công nhân làm nghề thủ công,đa số có trình độ văn hóa rất thấp.Vài người chỉ biết kí tên mình khi lĩnh lương.Công nhân lớn tuổi thì chỉ lớp 3,4/10.lớp trẻ hơn thì hết lớp 5,lớp 6.
Công đoàn nhà máy vận động bà con đi học BTVH.Tiêu chuẩn đề ra như sau : Đảng viên,đoàn viên TN phải hết lớp 7/10.Tổ trưởng SX phải hết lớp 4/10,cuối tháng đưa biên lai học phí về nộp để kiểm tra.Lúc khai giảng thì rầm rộ lắm,qua tết là xẹp luôn đa số các "cụ" 3 năm vẫn dậm chân tại chỗ.    Tôi nhỏ tuổi nhất trong nhà máy,thường ngày chỉ nói chuyện với các bác trong tổ còn ngoài tổ thì rụt dè lắm.
    Một buổi sáng có một anh ở tổ bên thấy tôi đi qua liền gọi:Này nhóc con lại anh nhờ tí
Tôi dừng lại và e dè hỏi:có việc gì ạ
    Ngập ngừng tí chút rồi anh ta hỏi :Phương trình là cái gì ?
    Lúng túng quá tôi nghĩ anh ta kiểm tra kiến thức của tôi nên tôi nói:
    - Em đi học 7 năm mới được học đến phương trình bây giờ anh hỏi thế biết trả lời sao? Anh phải nói lí do tại sao anh hỏi như vậy em mới trả lời được.
    Suy nghĩ một tí rồi anh ấy nói nhỏ :
    - Tao vừa cưa được một em,hôm qua đi chơi em bảo đời anh như một phương trình.Tao chẳng hiểu gì nên lảng sang chuyện khác. vậy thôi.
    - Em hiểu rồi chị ấy nói thế nghĩa là chị ấy chưa hiểu gì về anh cả vì phương trình là một biểu thức toán học mà trong đó có số chưa biết cần phải tìm
    Anh ta quay đi miệng còn lẩm bẩm :
- Thì ra là thế!


5/8/13

GHÉT EM


Được chồng yêu (hay vợ yêu) thì ai cũng thích ,nhưng đã yêu thì phải có ghen.Ghen tí chút thì có thêm hương vị của tình yêu, nhưng ở đời cái gì quả mức là không hay.Ghen quá mức trở thành bệnh và gây cho đối tác nhiều ức chế.Đó còn là sự không tin tưởng vào người bạn đời của mình.
Tôi đăng lại bài này cũng có ý khuyên các quý ông,quý bà hãy bớt ghen và nên tin tưởng ở người bạn đời của mình.


Ghét em có nụ cười tươi
Tụi nó chọc cười em cũng cười theo
Ghét em có cái lưng eo
Để cho tụi nó nhìn theo cả ngày
Ghét em má đỏ hây hây
Để cho cơn gió chiều nay chợt dừng
Ghét em đã là của anh
Mà sao lại chẳng để dành riêng tôi
Ghét em chẳng nói nên lời
Nhìn em mà thấy rối bời ruột gan

4/8/13

THƯ GIÃN MỘT CHÚT


       
              
                                           
                                 
Một cậu thanh niên rất mê nghề thợ điện nên tìm đến một ông thày để học nghề sửa chữ điện dân dụng.Nơi cậu ở mới có điện nên chắc là hữu dụng.
    Làm việc chăm chỉ,chịu khó nên cậu được thày quý mến,dạy bảo.Hôm ấy có mấy nơi gọi đến đề nghị sửa chữa nên ông thày chọn chỗ dễ nhất phân công cậu đến sửa.lần đầu tiên được đi một mình nên cậu rất háo hức. Ai ngờ hôm ấy cậu lại bị điện giật ngã phải vào bệnh viện cấp cứu.Nghe tin trò bị tai nạn,ông thày vào thăm.ngồi một lúc thày hỏi :
    - Con làm thế nào mà lại bị điện giật ?
    - Dạ thưa thày con làm y như thày
    - Như tôi là như thế nào ?
    - Dạ khi đấu điện con cũng một chân trên ghế một chân dưới đất
    -Giời ạ ! chân dưới đất của tôi là chân Gỗ...

    

1/8/13

MỎI CÁNH CHIM CHIỀU



 Bốn mươi năm xây đắp cuộc đời
   Đủ cả vui buồn lẫn đắng cay
 Cùng nhau xây đắp cho cuộc sống
 Chim chiều giờ đã mỏi cánh bay
Còn nhớ câu :"gái thương chồng đang đông buổi chợ.trai thương vợ nắng quái chiều hôm".ngẫm vào mình thấy quả là như vậy.Đàn bà lúc nào cũng lo cho chồng,đi chợ cũng nghĩ hôm nay mua gì,nấu món gì cho chồng ăn.Đàn ông lúc trẻ chỉ có công việc và bạn bè,rồi vui chơi v.v.lúc đứng tuổi rồi mới có thời gian nghĩ đến vợ,đến công lao của vợ đối với mình,gia đình mình.
Hồi trẻ nghe vợ bảo mình "khô như ngói" giờ nghĩ lại cũng chẳng sai,mãi sau này ngoài 40 tuổi đi làm ngoài có tiền mới dám lo đến chuyện quà cho vợ vào các dịp sinh nhật,tết,hay 8/3 để sửa sai ,thấy em nhận quà tặng có vẻ vui làm mình phấn khởi.
Nhớ lại hồi mới lấy nhau,cả hai đều nghèo đi làm công nhân nhà nước thời chiến lại càng khó khăn tuy không đói vì có tem phiếu nhưng không khá được chưa hết tháng đã hết tiền.bây giờ thấy mình còn tồn tại trên cõi đời này cũng là chuyện đáng ngạc nhiên.
Sau khi chuyển công tác cho em sang nhà máy dệt (nhờ ông Anh làm CB ở đây).bên này họ có mặt hàng cần may gia công nên hai vợ chồng vay tiền mua 1 cái máy may cũ vậy mà giá của nó bằng 10 tháng lương của tôi rồi.máy cũ nên 5 ngày 3 tật.mỗi lần máy hỏng lại gọi thợ sửa,mỗi lần thợ đến sửa lại học mót được một ít dần dần mình trở thành thợ sửa máy may giỏi.sau này đi chữa máy cho bạn bè tuy không được đồng nào nhưng vui.Nhờ chịu khó làm gia công nên kinh tế cũng tạm ổn một thời gian.
Ba cô con gái lần lượt ra đời,cha mẹ tôi ở với tôi,nhà thì ở thuê của nhà nước.đủ thứ khó khăn nhưng nhờ giời rồi mọi chuyện cũng qua.Vợ tôi là con nhà lao động nên cũng chịu khó,còn tôi lăn đủ nghề để kiếm tiền,nhất là nghề may gia công năng suất gần như thợ chuyên nghiệp.sau này khi tôi nghỉ hưu ra làm ngoài thì có khá hơn,lương cao,về nhà vẫn làm gia công,lương hưu vẫn có. các con lớn dần không ốm đau nên cuộc sống dần dần ổn định.sau này tôi mở xưởng s/x thủy tinh,công việc bận rộn đi cả ngày,tối mịt mới về.mọi việc dồn cả cho vợ.làm được mấy năm chẳng thấy lãi đâu tôi đành nghỉ.cũng tại mình do xuất thân từ thợ nên không thể sử rắn với họ được.mà làm kinh tế nhân đạo là tự sát.
Vợ tôi là người luôn hết lòng với chồng,con,gia đình nhà chồng (tất nhiên cũng phải có khiếm khuyết).hồi chưa cưới cô ấy trông mỏng mày hay hạt(có thế mới vào tầm ngắm của tôi).sau này lấy nhau càng đẻ càng đẹp(có lẽ do tôi mát tay).ở chỗ làm người ta gọi tên cô ấy kèm theo chữ "Tây".còn tôi đã" Ô mai xấu" đi cạnh vợ nên phải thêm chữ "cuối lọ".có lần tôi sang nhà máy của vợ nhờ B/V nhắn hộ ra có việc.đang chờ thì có một cô thập thò rồi khoát tay một cái,biết có chuyện,tôi dắt xe đạp chạy. khoảng hơn chục cô chạy ra rầm rập xem mặt gọi í ới anh gì ơi.anh gì ơi....sau lần đó nhiều năm sau tôi mới dám đến nhà máy vợ..nếu bạn là đàn ông mà đến một nơi toàn nữ.lạ hoắc,táo tợn bạn sẽ thấy mình nhỏ bé chừng nào.Tuy nhiên không thể trốn mãi được,nhà thì gần nhà máy,tết nhất,hoặc có việc gì cả đàn lại kéo sang,tôi phải chọn cách mỗi khi họ sang tôi cùng vợ tiếp khách.cũng may mình là người hoạt ngôn sau này họ cũng không trêu nữa và tỏ ra quý mến mỗi khi gặp tôi.nhà tôi tuy chật nhưng do mến khách trở thành nơi tụ tập ăn uống ,hò hát của lũ bạn vợ
. Vợ không đẹp cũng phải lo giữ rồi huống chi có vợ đẹp,chỉ ngại mọc sừng.nhờ có tai mắt quần chúng,"các biện pháp ngiệp vụ" V.V.tất cả cũng chỉ được 1 phần thôi .chủ yếu là tính nết con người,môi trường tác động.thì sừng mới mọc được.Thời đó nhà nghỉ không có ,vào K/S phải có giấy hôn thú nam,nữ mới được chung phòng cộng thêm nếu bị phát hiện kỉ luật rất nặng,mất hết sự nghiệp.Tóm lại tôi chẳng thấy biểu hiện gì để nghi ngờ em cả
Thời gian như con tầu tốc hành,chẳng mấy chốc đã đến tuổi nghỉ hưu,bệnh tật ùa đến khi gánh nặng tuổi tác đè lên vai.bây giờ khi trái gió,lúc trở trời hết đau khớp lại thoái hóa đốt sống cổ,đi đâu em cũng phải mang theo một túi thuốc các loại.Cả cuộc đời lo làm ăn,nuôi dạy con cái bây giờ đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Cám ơn Em.lúc nào tôi cũng yêu em.


22/7/13

LÀM ÔNG BÀ NGOẠI

Làm ông bà ngoại thật vui thay
Con gái lớn lên gả liền tay
Cô chị vừa sinh thêm cháu bé
Cô em thì đang đợi đến ngày

Làm ông bà ngoại thật vui thay
Đứa nào sinh cũng phải đến tay
Khi còn trong viện,khi hết cữ
Bà ngoại như chong chóng suốt ngày

Làm ông bà ngoại cũng thích ghê
Mỗi khi chủ nhật hay nghỉ hè
Lúc nào nhà cũng vài ba cháu
Đứa cười,đứa khóc đứa oe oe

Làm ông bà ngoại thật tuyệt vời
Bạn nào sinh được con gái rồi
Hãy thành lập "Hội Ông Bà ngoại"
Thi thoảng họp nhau tán chuyện chơi


15/7/13

LỜI BÁC SĨ




Hôm rồi vừa đi khám bệnh về
Siêu âm,xét nghiệm khám tứ bề
Huyết áp trăm ba trên tám chục
Mỡ máu thế này thì khỏi chê

Tim khỏe,nhịp đều : nói chung tốt
Phổi sáng bình thường yên tâm đi
Đường huyết hơi cao ăn kiêng nhé
Men gan mức giữa không việc gì

Mắt kém nhưng vẫn chưa "đeo kính"
Răng rụng hơi nhiều phải trồng thêm
Tai nặng nên mua máy trợ thính
Kết luận cụ bị "già không đều"


26/6/13

CÁI SỰ GIÀ



Hôm nay nói chuyện cái sự già
Thiên hạ đều thế đâu mình ta
Hói đầu tội nghiệp anh cắt tóc
Răng long lại bở chị nha khoa
Gối mỏi chớ tìm đường lên núi
Chân chồn ra biển sợ gì xa
Tháng ngày thư thả ta lên mạng
Trò chuyện vui cùng các bạn ta.

6/3/13

CHÚC MỪNG CÁC BẠN NỮ CỦA TÔI

                 
                       
Nhân ngày Quốc tế phụ nữ 8 - 3 TÔM xin chúc các bạn nữ của TÔM luôn luôn trẻ trung , xinh đẹp, mạnh khỏe và hạnh phúc bên những người thân yêu của mình.

   
                      


Tôi xin mời các bạn một chút cây nhà lá vườn.và xin tặng các bạn những lẵng hoa đẹp .



                   




                         





     


    Tôi rất vui nếu thấy các bạn hài lòng . Một lần nữa xin chúc các bạn gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.


              

<

18/2/13

TRÁI NGỌT

               

Mùng 7 tết các con cháu của tôi mời chúng tôi đi lễ ở chùa Bái Đính.Cha tôi sinh được 5 anh em chúng tôi,vợ chồng ông anh cả đã mất.một bà chị tôi lấy chồng xa.còn lại hai vợ chồng tôi ,vợ chồng chú út,và bà chị thi thoảng tháng đôi lần gặp nhau ở nhà tôi vào chiều chủ nhật mục đích duy nhất là để các con cháu trong họ lấy đó mà theo.các con,cháu chúng tôi bây giờ đều đã có gia đình riêng,có đứa vừa lên chức mẹ chồng.Những ngày trong họ có giỗ chạp,cưới xin v.v. chúng đều tụ tập đầy đủ.Tết năm nay lần đầu tiên chúng kéo cả đàn đi chúc tết các nhà,thật vui vì thấy anh em,dâu rể đoàn kết vui vẻ như vậy.
    Sáng mùng 7 tết tuy không đủ các con cháu nhưng cả đoàn cũng đã hơn ba chục người già trẻ lớn bé rồng rắn đi lễ chùa hòa chung cái náo nhiệt của mọi người.Hội trẻ con là vui nhất làm mọi người quên mệt.
    Ra về tụi nó còn dự định hè này tổ chức đi biển vài ngày.chẳng biết có thực hiện được không nhưng đấy cũng là ý hay.
    Mấy anh em chúng tôi thấy hài lòng vì con ,cháu trong họ tộc cùng nhìn về một hướng.Đây thực sự là trái ngọt mà chúng tôi mất nhiều công vun trồng.

ĐÓN TẾT

                        


Lại một năm nữa qua đi,tôi đã đón hơn sáu chục mùa xuân mới rồi.Kể từ khi hơi biết biết kí ức về ngày tết chỉ là lời dặn của mẹ :"sáng mai (mùng 1 tết) con không được chạy lung tung vào nhà ai đấy.)đặc biệt hơn là tết thường được ăn món ngon và không bị mắng như ngày thường.lớn lên chút nữa độ 11,12 tuổi ngày tết thường tụ tập vài đứa bạn cùng phố đi bộ lên Bờ Hồ (hồ Hoàn Kiếm), ở đây không khí tết lúc nào cũng nhộn nhịp nhiều trò chơi và rất nhiều hàng quà hấp dẫn như thịt bò khô,táo dầm,ô mai v.v.đứa nào cũng có tiền mừng tuổi tha hồ la đà.
    Tết đến,tết đi rồi tết lại đến.khi đã có vợ con thì cảm giác về tết có khác đi đó là nỗi lo về tiền nong,nhưng chỉ lo đến chiều 30 tết rồi thôi,mọi thứ cũng đâu vào đấy,phụ nữ họ giỏi lắm có nhiều tiêu nhiều có ít thì cũng xong.mà ở đời biết bao nhiêu là đủ.Thế cho nên những ngày tết là những ngày ăn và đưa vợ con đi chơi.Nhìn bọn trẻ và nhất là vợ mình thấy cô ấy vui và hạnh phúc,thế là ổn.Bao nhiêu năm rồi nghỉ tết chỉ có 2,5 ngày từ chiều 30 đến hết mùng 2 tết.mùng 3 đã phải đi làm tất cả lại đâu vào đấy
    Giờ đây khi sắp đến tết chỉ có cảm giác mệt và ngại vì cuộc sống thường ngày sẽ bị đảo lộn nhưng đến chiều 30 tết là hết.Tết bao giờ cũng vẫn là tết,dù ở tuổi nào cũng vậy.Tuồi nhiều thì không còn háo hức nhưng  trong không khí gia đình đoàn tụ,con cháu ríu rít luôn làm ta thấy ấm lòng.Ngày tết còn làm cho mọi người xích lại gần nhau hơn.cha con có thể đôi lúc còn khắc khẩu,Vợ chồng có thể còn đang giận dỗi,hàng xóm cũng có khi xích mích nhưng đến ngày tết thì mọi chuyện bỏ qua.
    Cứ năm hết là tết lại đến nhưng đón mãi mà không thấy chán.
    

23/1/13

KỈ NIỆM 40 NĂM NGÀY CƯỚI

    chúng tôi dự định sẽ tổ chức ăn mừng 40 năm ngày cưới 25/12/1972 - 25/12/2012.bạn bè thì còn rất ít,lại phiêu tán mỗi người một nẻo. anh chị,em con cháu trong họ cũng khoảng vài chục người.sẽ rất là vui.vợ chồng tôi bàn bạc khá sôi nổi về việc tổ chức sự kiện này.nhưng...chữ nhưng ở đây thật chán.tháng 12 này riêng trong họ đã có bao nhiêu việc trọng đại.Nào là cưới xin,rồi bốc mộ cho vợ chồng anh cả tôi ,rồi mấy đám giỗ cả bên nội ngoại.đấy là chỉ tính trong họ,còn con cháu chúng có nhiều mối quan hệ,vào mùa cưới này chắc cỗ bàn liên miên.Nếu ta tổ chức mọi người sẽ phải đến mừng (chẳng ai đến tay không).Anh em,con,cháu không phải ai cũng giống ai có người làm ăn khá có người kém lại vào thời kinh tế khó khăn nên bàn đi tính lại chúng tôi quyết định không tổ chức nữa.đến ngày đó hai vợ chồng tôi sẽ đi chụp vài kiểu ảnh rồi ra nhà hàng ăn xong là về.
    Trưa ngày 24/12 chúng tôi ăn mặc gọn gàng rồi xuất phát.phải đi buổi trưa và trước 1 ngày vì trùng vào NOEN quán xá đông nghịt mà bọn tôi thì chỉ thích yên tĩnh.
    Qua chùa TRẤN QUỐC chúng tôi rẽ vào chụp ảnh.Thật may ở đây đang có một đám cưới tất cả đang ở trong chùa,sẵn xe hoa bọn tôi nhảy vào chụp đại vài kiểu.vợ tôi chụp không ăn ảnh nhưng lần này không hiểu sao chụp lại đẹp thế bọn tôi hoàn toàn hài lòng và quyết định phóng to một kiểu cỡ 50 X 80 làm kỉ niệm.ngày xưa khi cưới nhau bom đạn ầm ầm không có ảnh cưới tôi vẫn ngậm ngùi bây giờ sau 40 năm mới có ảnh nên cũng đỡ .
     Đến nhà hàng đúng như dự đoán của tôi,vắng teo.chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện ôn lại ngày này năm ấy.Lễ cưới mai mới tiến hành,cả nhà em đi sơ tán ở nhà một mình thì sợ tôi bảo lên nhà tôi ngủ với mẹ nhưng em bảo có bà chị làm y tá ở bệnh viện ra đấy ngủ tạm nốt đêm nay.sau này khi sinh đứa con đầu đúng đầy năm mẹ đầy tháng con ông bố vợ mới nói là ổng thở phào chỉ sợ con ăn cơm trước kẻng mang tiếng.
     mấy hôm sau chị và chú em tôi khi xem ảnh và biết lí do tôi không tổ chức cũng hài lòng. (chú ấy làm ăn được thấy tôi ngèo nên hay tài trợ)
    Kỉ niệm ngày cưới thế là xong,mọi người đều hài lòng,hai vợ chồng tôi đều vui,cứ gì phải mâm cao cỗ đầy nhỉ.bọn tôi hẹn con cháu đến 10 năm nữa lại làm to.cầu cho chúng tôi khỏe mạnh.

19/1/13

NƯỚC CỜ ĐỜI (chuyện của tôi )

    Mùa hè năm 1965 tôi đang học lớp 8/10.nghỉ hè tôi xin vào nhà máy thủy tinh để làm thời vụ 3 tháng kiếm tiền mua sách vở.gần đến ngày khai giảng được tin các trường cấp III sẽ sơ tán ra ngoại thành vì lúc này máy bay Mĩ đã bắt đầu đánh vào gần HN.Tôi không ngờ đời học sinh của mình lại kết thúc lãng xẹt như vậy.Cha mẹ tôi không thể chu cấp cho tôi đi học nội trú như vậy.nhân thể lúc này nhà máy đang cần người,tôi xin gia hạn hợp đồng và được chấp nhận.
    Nhờ có văn hóa và cũng khéo tay nên tôi học nghề cũng khá nhanh được mọi người quý mến,tận tình chỉ bảo.trong tổ có một anh tên là T hơn tôi 7 tuổi tính tình điền đạm,tay nghề cao rất quý tôi.chúng tôi lần lượt lấy vợ,vợ anh và vợ tôi cũng cùng làm trong 1 tổ.mọi việc cứ bình lặng trôi qua nếu không có sự cố bất ngờ xảy ra.Vợ anh T lấy cắp sản phẩm của nhà máy bị bảo vệ bắt được.vợ anh T cho rằng vợ tôi là người báo cho bảo vệ.từ đó quan hệ của chúng tôi xấu đi,vợ anh liên tục gây sự,cãi lộn với vợ chồng tôi,đủ kiểu tra tấn về tinh thần.tôi đã hỏi vợ tôi,em nói em không biết,tôi gặp anh T để nói chuyện nhưng không có kết quả.tệ hơn cả là những người xung quanh tôi họ ngại anh T nên cũng xa lánh tôi,dù sao tầm ảnh hưởng của tôi cũng không thể như anh ấy được.
    Bây giờ mỗi khi bước chân vào nhà máy như đi vào địa ngục,không còn sự hưng phấn như ngày trước.Tôi cảm thấy lẻ loi,đơn độc.tôi chỉ còn một,hai người bạn cùng tuổi để chia sẻ.Bao đêm suy nghĩ để tìm lối thoát,cuối cùng tôi cũng có một cơ hội,anh ruột tôi làm CB bên nhà máy dệt xin được cho vợ tôi chuyển sang bên đó,còn tôi hoăc bỏ nhà máy,hoặc đi học đaị học.bỏ nhà máy thời đó cực khó vì đã vào biên chế nhà nước sẽ mất hết lại phải đền bù.đi học ĐH thì sẽ phải học lại hết lớp 10/10 rồi thi ĐH.nỗi lo lớn nhất là vợ tôi thì đã giải quyết xong còn tôi quyết định đi học,chỉ có đi học mới thoát ra khỏi cảnh làm chung phân xưởng với anhT.nếu không đi học tôi có giỏi mấy cũng chỉ làm phó cho anh ấy mà thôi. Tôi quyết định đi học.ba năm trời học Bổ túc văn hóa hết lớp 10/10 tôi xin thi vào trường ĐHBK khoa hóa SiLiCat học trong 6 năm.Nói thì nhanh,làm thì lâu,cầm tờ giấy báo trúng tuyển vào ĐH cả nhà tôi vui mừng,từ nay một năm tôi sẽ thoát li 3 đến 6 tháng để đi học.
    Chuyện học hành này hóa ra cũng phức tạp hơn tôi tưởng nhiều.những tháng tập trung ngoài lương cơ bản ra không còn gì khác.đặc biệt là lương tháng thứ 13 (thưởng cuối năm) bị cắt hết.Một vợ,3 con,cha mẹ già ở với tôi,khó khăn tưởng chừng như vô tận.Nhìn cảnh vợ con,cha mẹ thiếu thốn tôi cũng vài lần định bỏ học,bỏ cả nhà máy ra làm ngoài nhưng vợ tôi,cha mẹ tôi động viên. rồi hình ảnh anh T cùng lũ bạn hả hê khi nghe tin tôi thôi học hiện lên lại thôi thúc tôi tiếp tục con đường mình đã chọn.Tôi lăn lóc đủ cách để kiếm thêm tiền,may quá chỗ vợ tôi có việc cần may gia công,chúng tôi vay mượn mua 1 đầu máy may,mỗi tháng chịu khó cũng thêm được chút ít tiền công.
     Mãi rồi tôi cũng tốt nghiệp ĐH,trở về nhà máy tôi được phân công trên phòng kĩ thuật,mơ ước của tôi đã thành sự thật dù nó nhỏ nhoi đó là không phải làm cùng với anh T nữa.
    Sau 5 năm trải qua nhiều vị trí công tác tôi được phong giữ chức TP kế hoạch.thời kì này nền kinh tế đang chuyển từ bao cấp sang cơ chế thị trường nên nhiều cái bỡ ngỡ,tôi được đè cử là ứng viên cho ghế PGĐ kĩ thuật (có 2 ư v) nhưng không trúng vì chị TP kĩ thuật giàu kinh nghiệm hơn.
    Tôi xin nghỉ hưu không phải vì trượt PGĐ.đây là một quyết định rất khó khăn,tuy nhiên lúc này lại có cơ hội vì nhà nước đang giảm biên chế nên nới lỏng các quy định về tuổi hoặc thời gian ct.Rất khó để thuyết phục lãnh đạo nhà máy ( họ cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu) nhưng cuối cùng tôi cũng làm được.Đây cũng là một bước ngoặt trong cuộc đời.
    Về hưu ở tuổi 40 tôi cất tạm cái bằng ĐH đi làm thợ,với tay nghề của tôi (lúc này là 7/7) các Cty nhỏ sẵn sàng tiếp nhận.Công việc ổn định.lương cao,kinh tế gia đình dần thoát khỏi cảnh túng thiếu.rồi cũng dành dụm,cũng mua sắm.v.v.sau gần 10 năm tôi cũng dành dụm được ít vốn và cùng bạn mở một xưởng s/x thủy tinh cao cấp.lúc này là lúc kết hợp cả làm thợ lẫn làm kĩ sư.thời kì này tôi đã nghiên cứu nhiều đơn phối liệu cho nhiều loại thủy tinh trong đó đặc biệt là thủy tinh màu Hồng cánh sen mà trước đây chỉ s/x được trong phòng thí nghiệm.nay tôi đã đưa vào s/x đại trà và vẫn độc quyền (trong nước) đến nay.Làm chủ được mấy năm thì chủ đất đòi đất,cộng với nhiều lí do khác tôi đành nghỉ.Một Cty lớn nghe tin tôi nghỉ mời tôi làm GĐ,tôi có điều kiện nghiên cứu nhiều đơn khác và nhiều mặt hàng xuất khẩu do tôi làm chủ đề tài.
    Giờ đây tôi đã nghỉ không làm nữa,tôi thực sự lấy làm tiếc vì gần đây thấy kĩ sư tại chức không được chấp nhận.nếu bạn là sv đi xin việc họ sẽ hỏi bao năm kinh nghiệm? đằng này tại chức có kinh nghiệm thì lại không sử dụng.
    hiện tôi đang viết sách để ghi lại những kinh nghiệm của tôi đã làm trong thời gian qua.hi vọng các bạn cùng nghề hoặc các sv đỡ mất công thử nghiệm.
    Trong cuộc đời ta sẽ phải ra nhiều quyết định,những quyết định đó có thể sẽ làm thay đổi nhiều thứ trong cuộc đời nên phải thận trọng và ta sẽ có lợi khi đó là quyết đinh đúng đắn.
    
    

    

    


14/1/13

KHÚC NHẠC BUỒN


    Tôi chọn căn nhà nhỏ này để thi thoảng ra đây nghỉ ngơi hưởng thụ sự yên tĩnh và thoáng đãng.đôi khi có những chuyện mà mình không thể giải quyết được sinh ra buồn rầu,tôi cũng ra đây để gậm nhấm.
    Tôi có một người bạn mà hôn nhân đang bị trục trặc,bạn cũng tham khảo ý kiến của tôi.thực tình mà nói chuyện cuộc sống sau hôn nhân đổ vỡ tôi cũng không rành lắm nhưng nhìn các cặp vợ chồng đã li hôn tôi cũng thấy nó khủng khiếp lắm.Nào là chuyện cơm áo,con cái v.v.rồi chuyện thêm một lần đò nữa cũng rất khó để tìm lại được hạnh phúc như thủa ban đầu.Những lúc bình tâm lại họ đều cảm thấy tiếc nuối,dằn vặt.Tiếc những tháng ngày hạnh phúc,tiếc cái công sức của mình đã bỏ ra để xây dựng cuộc sống nay chẳng còn gì.
    Cuộc đời thật ngắn ngủi và đầy bất trắc,không ai có thể biết trước được tương lai của mình.khi mới lấy nhau còn đầy khó khăn họ đã biết dựa vào nhau để kiếm tiền,nuôi con. vậy mà bây giờ...
    đôi khi tôi tự hỏi tại sao các cặp đôi một thời đã là "cặp đôi hoàn hảo"lại hay gặp sóng gió ?trong khi đó các cặp đôi có sự chênh lệch về hình thức,khả năng kiếm tiền hoặc địa vị xã hội lại có cơ hội bền vững hơn? Khó có câu trả lời chung.
    Tôi thấy thật tiếc là mình không giúp bạn mình được hơn vì trong chuyện này chỉ người trong cuộc mới biết rõ ngọn nghành.Từ trong đáy lòng tôi chỉ muốn các bạn tôi hãy suy nghĩ thật kĩ,thật trách nhiệm với bản thân,với con cái,với các đấng sinh thành rồi hãy đưa ra quyết định.Tự ái là kẻ thù của tình yêu,kẻ thù của hạnh phúc.Cầu mong cho vợ chồng bạn tôi vượt qua được cơn sóng lớn này.

12/1/13

GẶP GỠ


        Thường thì mỗi khi có đám cưới hay đi viếng người quá cố cùng cơ quan thì cánh về hưu lại có dịp gặp gỡ,tụ tập,thăm hỏi lẫn nhau.Hôm vừa rồi một anh bạn đồng nghiệp lại cùng nhà máy của tôi cưới vợ cho con và mời tôi đến dự.Sau khi tôi nghỉ hưu được mấy năm thì nhà máy của tôi phải sáp nhập với một nhà máy khác,vậy là tan đàn sẻ nghé do đó tôi cũng ít khi có dịp gặp lại họ,chỉ có vài người cùng ra làm Cty nhnhư tôi thì còn gặp nhau.
     Sau 20 năm tái ngộ,có người tôi và họ nhận ra nhau ngay nhiều người tôi không thể nhớ tên của họ,mặc dù họ nhớ tên tôi.
     Cảm giác của tôi vui buồn lẫn lộn.Vui vì được ôn lại những kỉ niệm xa lắc của một thời bom đạn,của một thời bao cấp đầy rẫy khó khăn.Buồn vì trông mình đã tàn tạ,già nua mà các bạn mình nhiều người còn thảm hại hơn thế.mấy cô bé cùng phòng ngày xưa sế chồng bây giờ con cũng đã lớn.hỏi thăm lẫn nhau,nhiều cảnh đời,nhiều số phận.
     Hbảo tôi như con chuột nhảy ra khỏi con tàu sắp đắm,họ bảo nếu tôi ở lại có thể sẽ khác đi,hđâu biết rằng tôi làm sao có thể vực dậy một nhà máy mà bị trói buộc bởi bao cơ chế,bao luật bất thành văn nhưng rất có uy lực.Bây giờ nhìn lại quãng thời gian đó tôi vẫn cho là quyết định nghỉ hưu của tôi lúc đó là đúng dù rằng tôi mới có trên 40 tuổi.Ở lại thêm vài năm để chờ thời,cứ cho là tôi sẽ làm giám đốc đi với một bộ "sậu"mang nặng sự trì trệ của thời bao cấp há miệng chờ sung thì tôi sẽ làm được gì ? tôi làm sao thay được vài chức danh như vậy vì thay đổi các CB này phải có ý kiến của Sở chủ quản hoặc họ phải có lỗi gì? nếu đi tìm lỗi của họ thì lại sa vào vòng luẩn quẩn là đấu đá.
      Chia tay nhau,ai về nhà nấy,tôi có lỗi gì không?chắc là cũng có.nhà nước đã đã đào tạo tôi nên người đế lúc cần đến thì đã nghỉ.Bây giờ tất cđã quá muộn,tôi cũng an ủi mình rằng thời gian tôi làm giám đốc cho Cty tư nhân mang lại nhiều sản phẩm cho XH,cũng là một cách đền đáp lại công đào tạo của nhà nước.

11/1/13

CÔ HÀNG XÓM CỦA TÔI

                         

                     Hàng xóm của tôi cũng chẳng xinh
                  Ghét tội hay trêu chọc linh tinh
                  Được cái khi nhà tôi có việc
                  Chạy sang giúp đỡ cũng nhiệt tình

                  Hàng xóm của tôi cũng chẳng sang
                  Quần áo xem ra cũng gọn gàng
                  Có dịp diện vào trông ra phết
                  Lượn đi lượn lại,lượn dọc ngang
                 
                  Hàng xóm nhà tôi học cũng thường
                  Bài không khó lắm cũng kêu xương!
                  Làm tôi có lúc oai như "cóc"
                  Như là học sinh giỏi cấp ...trường

                  Hôm rồi tôi thấy một gã trai
                  Đến nhà nàng ngồi cũng khá dai
                  Tự nhiên thấy lòng như lửa đốt
                  Phải tìm Em hỏi rõ ngô,khoai?
         
                  Em bảo rằng em sẽ lấy chồng
                  Lấy gã trai đó thì Em không
                  Lắp bắp...vội vàng Tôi vội nói...
    Em bảo: "có định mang trầu cau sang không?"
                  
                  Ôi cô hàng xóm của tôi ơi
                  Tôi thấy Em giờ thật tuyệt vời
                  Giỏi dang,quyến rũ và xinh đẹp
                  Vì bây giờ Em là của Tôi